Ðề: Tâm sự chỉ nói với người lạ mặt
anh_một người mà nó chưa hề quen biết. Dù cùng sống trong một thành phố nhỏ bé, dù có lần đã đi lướt qua nhau. Rồi một ngày tình cờ, anh biết nó qua một chương trình âm nhạc trực tuyến. Khác với mọi người anh không điện thoại hay nháy máy mà nhắn tin làm quen với nó. Rồi anh trở thành bạn nó, thân hơn những người bạn thân vì bất cứ điều gì cũng chia sẻ với nhau. Cứ mỗi tối không hẹn mà gặp nó và anh thường nt nói chuyện với nhau về đủ thứ chuyện trên đời, chưa một lần gặp mặt, không lần nào được nghe giọng nói cuả nhau nhưng nó biết nó rất quý anh. Anh nói anh sẽ luôn bên nó, làm thùng rác của nó và sẻ chia mọi điều với nó, đối với anh nó là tri kỷ vì theo anh không ai hiểu anh như nó!
Rồi sau đó không lâu, không thắng được sự tò mò anh và nó gặp nhau, và ngay cái lần đầu tiên ấy nó cảm nhận được rằng anh chính là người mà nó đang tìm, người sau này sẽ đi hết cuộc đời với nó.
Kể từ lúc ấy cứ một tuần một lần anh vượt 20 km đến chở nó đi chơi, làm quen với bạn nó và giới thiệu nó với bạn anh. Có một điều là lúc nào nó bên anh cũng chỉ như một người bạn và không thể nào đi xa hơn. Anh tốt với nó, lo lắng cho nó từ sức khoẻ, việc học hành đến cả tâm trạng thất thường của nó. Những tưởng rồi mọi việc sẽ tốt và mong ước của nó sẽ mau thành hiện thực.
Nhưng trớ trêu thay, cuộc sống luôn có những biến dộng và không có con đường nào trải đầy hoa hồng.
Khi nó tiếp xúc với anh càng nhiều thì càng hiểu anh hơn, đi chơi với nó và các bạn anh luôn cố tỏ vẻ rất vui, rất tự nhiên nhưng nó hiểu anh có gì đó không vui,có lẻ anh đang rất buồn, còn chuyện gì thì gặp riêng anh nó mới biết.
Như sợ nó đoán ra điều gì anh tránh mặt nó, và dĩ nhiên nó hiểu điều đó. Nó không làm anh khó sử, nó tìm hiểu thông qua những người bạn của anh. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu từ đây, anh không còn tâm sự chuyện tình cảm của anh với nó nữa mà lại đi tâm sự với cô bạn thân của nó, nó như phát điên lên, đối với nó anh mặc nhiên là của nó rồi, chỉ là mình nó thôi, nó ghét tất cả những người con gái nào tiếp cận anh. Nó là đứa tham lam trong chuyện tình cảm, và nó bắt đầu muốn sở hữu.....
Lại nói về chuyện tiếp cận bạn anh, một người mà nó chẵn ưa gì nhưng vì là bạn của anh nên nó mới quan tâm, nó biết rất nhiều về anh thông qua người bạn đó, về cách anh trân trọng nó và cả những món quà nó gửi cho anh- những điều không bao giờ anh thừa nhận với nó. Thời gian trôi đi, một tháng rồi hai tháng, nó ít gặp anh dần, ít nói chuyện với anh hơn trước thay vào đó là bạn thân nhất của anh_người luôn lắng nghe nó. Nó lúc đó cũng đã 21t rồi, không quá nhỏ để có bạn trai và gia đình nó rất thích anh bạn của "anh", rồi một lần cải nhau với anh rất dữ dội, nó ghét anh_nó tự nhủ thế! Anh lại chọc nó bằng cách nói nó làm mai bạn nó cho anh, càng tức nó càng nghỉ và làm những điều không đúng với lương tâm của nó. Nó trả đũa anh bằng cách nói nó thích bạn anh, và không ngờ tn đó lại bị gửi nhầm qua cho bạn anh...rắc rối rồi đây!
Đà Nẵng, ngày 29/4/2011, đúng rồi, đó là ngày diễn ra hội thi bắn pháo hoa. Vâng, nó rất thích pháo hoa nhưng ai sẻ là người đi với nó, không có anh nó chẳn muốn đi!Nhưng 8h30 bạn anh tự dưng xuất hiện, xin phép chở nó đi coi pháo hoa, chỉ mình nó. Và có lẽ anh ấy đang có chuyện không vui, những ngày tiếp xúc với bạn của anh nó biết với anh ấy cuộc sống có nhiều điều không suôn sẻ, nó rất thông cảm, dù sao nó cũng đang không vui, đi chơi một chút có lẽ tốt hơn, nó đồng ý!
Ai mà biết được sau ngày hôm đó nó lại càng có cảm tình tốt với anh bạn kia, dần dần nó quên hẳn anh, dần dần bạn của anh trở thành người yêu của nó, nó quay lại phản bác quá khứ rằng với anh chỉ là ngộ nhận. Còn việc anh quan tâm nó là lẽ dĩ nhiên...
Nó hết lòng yêu bạn của anh, lần đầu tiên trong đời nó yêu bằng cả tấm lòng của mình..............
thế nhưng... có ai biết được chữ ngờ...
cuộc tình của nó nhanh chóng kết thúc chỉ sau một tháng, đau dớn, buồn bả...nó hối hận, nó cảm giác như mình mất tất cả, nó đẩy anh đến bên bạn thân nó.
Anh_vẫn là anh luôn bên cạch nó, khuyên bảo nó, làm mọi việc vì nó, nhưng... nó chẵn hiểu, không quan tâm.Nó còn coi đó là trách nhiệm của anh, chính anh đẩy nó đến với bạ anh, chính anh mang đau khổ lại cho nó. Phóng lao thì phải theo lao, nó đã hứa chỉ yêu mình bạn anh, nó không thể thay đổi. Nó tự ép mình theo khuôn khổ đó...
Vài tháng sau, nó tốt nghiệp và tìm được ngay một công việc phù hợp. Tất cả với nó đều rất mỹ mãn, nhưng nó chẳn vui tẹo nào.
Anh khuyên nó rất nhiều nhưng nó chỉ coi là giễu cợt sự đau khổ của nó và bỏ ngoài tai tất cả những lời đó.
Rồi có vẻ như anh mệt mỏi, không đt, không tn, không đến nhà... nó thấy vắng cái gì đó rất thân thuộc. Lại càng buồn, nó thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa khi không có anh. Nó nhận ra với nó anh là tất cả nhưng nó cũng biết là đã quá muộn rồi. Anh đã không còn là thùng rác của riêng nó.