Mấy hôm nay trời Sài Gòn đã trở lạnh. Không khí giống như những ngày Noel đến. Ta nhớ đến mùa đông năm nào khi có em bên cạnh. Ta nhớ em, nhớ rất nhiều, ở Hà Nội phương xa thời tiết cũng đang lạnh lắm, em có nhớ đến ta chút nào không nhỉ?
Mỗi khi thời tiết như thế này ta lại nhớ đến em nhiều hơn, nhớ đến những kỷ niệm của 2 đứa ngày nào. Kỷ niệm của ta và em luôn gắn liền với mùa đông lạnh giá. Nhưng lúc đó cái lạnh được sưởi ấm bởi tình yêu nồng ấm và hạnh phúc của hai ta. Mọi chuyện tuyệt vời, cứ ngỡ như một giấc mơ, đến và đi quá nhanh đến nỗi ta không thể nắm giữ, giật mình tỉnh dậy thì mọi chuyện đã qua mất rồi.
Báo chí mấy ngày qua vẫn cứ đưa tin Sapa có băng giá, Hà Nội trở lạnh. Tâm trạng ta lại trĩu nặng, ta lại nghĩ về em và những kỷ niệm cùng em nhiều hơn. Sapa ư? Hà Nội ư? Mùa đông ư? Noel ư? Làm sao ta quên được đây. Làm sao đây? Sapa ơi, ước gì ta xóa nhòa được ký ức về kỷ niệm chuyến đi đó. Hà Nội ơi, ước gì ta xóa nhòa được ký ức về một khoảng thời gian ngắn hạnh phúc nơi đó. Noel ơi, ước gì chẳng còn có ngày Noel nữa để ta không phải buồn khi Noel đến.
Hạnh phúc tưởng chừng như là một điều giản đơn, nhưng ta vẫn mãi không nắm giữ được. Phải chăng đó là một định mệnh mà ta vẫn không thể vượt qua được. Gần đây ta có hỏi em “Nên lấy người mình yêu hay người yêu mình?”. Em đã trả lời ta là “Nên lấy người mình yêu”. Vậy là hiện tại ta chỉ có thể lấy em, vì ta vẫn còn yêu em rất nhiều, nhưng thật không may mắn là hiện tại người em yêu không còn là ta nữa. Sao cuộc sống của mỗi chúng ta luôn là một vòng luẩn quẩn, có một người con gái yêu ta, nhưng ta lại yêu em, còn em thì lại yêu chàng trai khác…
Ta cũng đã nhận được email của em, em nói là bất cứ khi nào ta cần thì cứ gọi cho em, em sẽ giúp ta tất cả trừ chuyện tình cảm. Ta đọc mà nghẹn cả lòng, em có biết hiện tại điều ta cần nhất của ta là gì không, đó là tình cảm của em đấy… Em biết không, mỗi khi điện thoại có tin nhắn hay cuộc gọi, ta vẫn mong đó là của em, ta biết nếu muốn điều đó thì ta phải chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin cho em, ta cũng muốn được nghe giọng nói của em, được trò chuyện cùng em, nhưng rồi ta nghĩ thôi cũng chẳng để làm gì nữa, cũng chẳng giải quyết được gì nữa, chỉ buồn thêm sau đó thôi, nên ta lại không gọi điện thoại hay nhắn tin cho em nữa.
Ta nghĩ lấy người mình yêu vì lý do nào đó có thể sẽ khổ trong việc lập gia đình, nhưng ta cảm thấy hạnh phúc vì được lấy người mình yêu (dĩ nhiên người đó cũng phải yêu mình). Còn lấy người yêu mình thì có thể sẽ sung sướng trong việc lập gia đình, cô ấy lo toan tốt cho cuộc sống gia đình, cuộc sống gia đình sẽ bình yên, nhưng hạnh phúc sẽ không nhiều.
Ta chẳng biết nên lấy người mình yêu hay người yêu mình. Áp lực của bản thân và gia đình về việc lập gia đình đã xuất hiện trong ta ý nghĩ lấy đại người nào đó cho xong, dù có thể ta không yêu người ta nhưng khi sống với nhau sẽ phát sinh tình cảm. Nhưng ta sợ, sợ một kết cục không tốt cho cả hai, tội nghiệp cho cô ấy lắm, cô ấy chẳng có tội gì, chỉ có ta là có tội vì không yêu cô ấy, cô ấy không nên gánh cái tội của ta.
Giờ cảm xúc của ta chẳng còn nữa, ta chẳng còn cảm thấy có hứng thú với ai ngoài em. Đi chơi với những người con gái khác lại làm ta nhớ về em nhiều hơn. Ta chán bản thân mình thật, tại sao ta phải nặng tình như thế nhỉ? Tình yêu là thế ư? Ta ghét tình yêu.
Ta chỉ thương những người con gái đến với ta sau này, vì ta không thể yêu được như trước nữa, ta không còn nồng nhiệt và say đắm trong tình yêu nữa, ta không còn háo hức thức cả đêm để làm những món quà, ta không còn trau chuốt bản thân khi đi chơi, ta không còn háo hức và nôn nao chờ ngày hẹn gặp.
Ta luôn cảm thấy tự tin, bản lĩnh và mạnh mẽ trong công việc và những mối quan hệ khác. Nhưng trước em, ta luôn cảm thấy có chút nhút nhát, yếu đuối và thiếu tự tin, ta không biết tại sao nữa, chẳng giải thích được, phải chăng vì quá yêu em nên ta bối rối thế không nhỉ? Ta chán ta lắm.
Ngày xưa ta nghĩ lấy vợ là điều đơn giản, nhưng hiện tại lại quá khó, không phải là ta không có ai để lấy, chỉ đơn giản vì ta không cam chịu lấy người con gái ta không yêu, còn người ta yêu thì ta lại không thể lấy. Giờ ta phải làm sao đây?
Có những bài hát mà mỗi lần ta nghe mà tâm trạng biết bao. Có khi sợ không dám nghe nữa. “… Giờ đây anh biết anh biết đã mất em rồi đấy, ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi, lòng anh đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói, còn yêu mãi. Giờ đây anh biết anh biết đã mất em rồi đấy, lòng anh đau đơn nhưng trái tim vẫn như thầm nói, anh mãi yêu em, anh mãi yêu em, anh vẫn yêu em, …” (Một ngày mùa đông).
“Bài Thánh ca đó còn nhớ không em, Noel năm nào chúng mình có nhau… Rồi mùa giá buốt cũng qua mau, lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu, rồi một chiều áo trắng thay màu, em qua cầu xác pháo bay sau, lời nguyện cầu chúa có nghe không, sao bây giờ mình hoài xa vắng, bao nhiêu đêm chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần con nhớ người yêu…”. (Bài Thánh ca buồn).
Ta vẫn mãi mong em sẽ trở lại bên ta! Ta nhớ và yêu em thật nhiều!
(sưu tầm)
Mỗi khi thời tiết như thế này ta lại nhớ đến em nhiều hơn, nhớ đến những kỷ niệm của 2 đứa ngày nào. Kỷ niệm của ta và em luôn gắn liền với mùa đông lạnh giá. Nhưng lúc đó cái lạnh được sưởi ấm bởi tình yêu nồng ấm và hạnh phúc của hai ta. Mọi chuyện tuyệt vời, cứ ngỡ như một giấc mơ, đến và đi quá nhanh đến nỗi ta không thể nắm giữ, giật mình tỉnh dậy thì mọi chuyện đã qua mất rồi.
Báo chí mấy ngày qua vẫn cứ đưa tin Sapa có băng giá, Hà Nội trở lạnh. Tâm trạng ta lại trĩu nặng, ta lại nghĩ về em và những kỷ niệm cùng em nhiều hơn. Sapa ư? Hà Nội ư? Mùa đông ư? Noel ư? Làm sao ta quên được đây. Làm sao đây? Sapa ơi, ước gì ta xóa nhòa được ký ức về kỷ niệm chuyến đi đó. Hà Nội ơi, ước gì ta xóa nhòa được ký ức về một khoảng thời gian ngắn hạnh phúc nơi đó. Noel ơi, ước gì chẳng còn có ngày Noel nữa để ta không phải buồn khi Noel đến.
Hạnh phúc tưởng chừng như là một điều giản đơn, nhưng ta vẫn mãi không nắm giữ được. Phải chăng đó là một định mệnh mà ta vẫn không thể vượt qua được. Gần đây ta có hỏi em “Nên lấy người mình yêu hay người yêu mình?”. Em đã trả lời ta là “Nên lấy người mình yêu”. Vậy là hiện tại ta chỉ có thể lấy em, vì ta vẫn còn yêu em rất nhiều, nhưng thật không may mắn là hiện tại người em yêu không còn là ta nữa. Sao cuộc sống của mỗi chúng ta luôn là một vòng luẩn quẩn, có một người con gái yêu ta, nhưng ta lại yêu em, còn em thì lại yêu chàng trai khác…
Ta cũng đã nhận được email của em, em nói là bất cứ khi nào ta cần thì cứ gọi cho em, em sẽ giúp ta tất cả trừ chuyện tình cảm. Ta đọc mà nghẹn cả lòng, em có biết hiện tại điều ta cần nhất của ta là gì không, đó là tình cảm của em đấy… Em biết không, mỗi khi điện thoại có tin nhắn hay cuộc gọi, ta vẫn mong đó là của em, ta biết nếu muốn điều đó thì ta phải chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin cho em, ta cũng muốn được nghe giọng nói của em, được trò chuyện cùng em, nhưng rồi ta nghĩ thôi cũng chẳng để làm gì nữa, cũng chẳng giải quyết được gì nữa, chỉ buồn thêm sau đó thôi, nên ta lại không gọi điện thoại hay nhắn tin cho em nữa.
Ta nghĩ lấy người mình yêu vì lý do nào đó có thể sẽ khổ trong việc lập gia đình, nhưng ta cảm thấy hạnh phúc vì được lấy người mình yêu (dĩ nhiên người đó cũng phải yêu mình). Còn lấy người yêu mình thì có thể sẽ sung sướng trong việc lập gia đình, cô ấy lo toan tốt cho cuộc sống gia đình, cuộc sống gia đình sẽ bình yên, nhưng hạnh phúc sẽ không nhiều.
Ta chẳng biết nên lấy người mình yêu hay người yêu mình. Áp lực của bản thân và gia đình về việc lập gia đình đã xuất hiện trong ta ý nghĩ lấy đại người nào đó cho xong, dù có thể ta không yêu người ta nhưng khi sống với nhau sẽ phát sinh tình cảm. Nhưng ta sợ, sợ một kết cục không tốt cho cả hai, tội nghiệp cho cô ấy lắm, cô ấy chẳng có tội gì, chỉ có ta là có tội vì không yêu cô ấy, cô ấy không nên gánh cái tội của ta.
Giờ cảm xúc của ta chẳng còn nữa, ta chẳng còn cảm thấy có hứng thú với ai ngoài em. Đi chơi với những người con gái khác lại làm ta nhớ về em nhiều hơn. Ta chán bản thân mình thật, tại sao ta phải nặng tình như thế nhỉ? Tình yêu là thế ư? Ta ghét tình yêu.
Ta chỉ thương những người con gái đến với ta sau này, vì ta không thể yêu được như trước nữa, ta không còn nồng nhiệt và say đắm trong tình yêu nữa, ta không còn háo hức thức cả đêm để làm những món quà, ta không còn trau chuốt bản thân khi đi chơi, ta không còn háo hức và nôn nao chờ ngày hẹn gặp.
Ta luôn cảm thấy tự tin, bản lĩnh và mạnh mẽ trong công việc và những mối quan hệ khác. Nhưng trước em, ta luôn cảm thấy có chút nhút nhát, yếu đuối và thiếu tự tin, ta không biết tại sao nữa, chẳng giải thích được, phải chăng vì quá yêu em nên ta bối rối thế không nhỉ? Ta chán ta lắm.
Ngày xưa ta nghĩ lấy vợ là điều đơn giản, nhưng hiện tại lại quá khó, không phải là ta không có ai để lấy, chỉ đơn giản vì ta không cam chịu lấy người con gái ta không yêu, còn người ta yêu thì ta lại không thể lấy. Giờ ta phải làm sao đây?
Có những bài hát mà mỗi lần ta nghe mà tâm trạng biết bao. Có khi sợ không dám nghe nữa. “… Giờ đây anh biết anh biết đã mất em rồi đấy, ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi, lòng anh đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói, còn yêu mãi. Giờ đây anh biết anh biết đã mất em rồi đấy, lòng anh đau đơn nhưng trái tim vẫn như thầm nói, anh mãi yêu em, anh mãi yêu em, anh vẫn yêu em, …” (Một ngày mùa đông).
“Bài Thánh ca đó còn nhớ không em, Noel năm nào chúng mình có nhau… Rồi mùa giá buốt cũng qua mau, lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu, rồi một chiều áo trắng thay màu, em qua cầu xác pháo bay sau, lời nguyện cầu chúa có nghe không, sao bây giờ mình hoài xa vắng, bao nhiêu đêm chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần con nhớ người yêu…”. (Bài Thánh ca buồn).
Ta vẫn mãi mong em sẽ trở lại bên ta! Ta nhớ và yêu em thật nhiều!
(sưu tầm)