Ðề: Tâm sự chỉ nói với người lạ mặt
Nó và a quen nhau khi nó còn học lớp 10, nhưng nó k chấp nhận tc của a, bvi với nó nó k tin bất kỳ ai khi nói có tc với nó cả, nó có j mà họ lại thjk nó cơ chư, 1 con bé xấu xí, mập ú, nước da ngăm đen và cái dáng lùn lùn.Nó là 1 con bé hay quên, vụng về luộm thuộm lại đoảng mẹ nó nói như vậy.Và Nó cũng luôn nghĩ về nó như vậy.
Sau đó trong 3 năm nó học phổ thông a và nó mất liên lạc 2 lần. Rồi khi nó đi học CĐ vô tình nó gặp lại a, đó là lần t3. A quan tâm nó nhiều lắm, chưa bao giờ nó được 1 ng khác giới quan tâm như vậy, và lúc đó nó cũng bớt mặc cảm về bản thân. Rồi dần dần nó có tc với a. Nó đồng y làm ny a, nhưng k được bao lâu thì a nói chia tay nó.
Nó k hiều vì sao a lại làm thế với nó, lúc ấy a nói với nó chị ấy " mối tình đầu của a" cần a, và a nói với nó, chị ấy luôn giữ vị trí quan trọng trong lòng a, nó hỏi a, vậy nó là cái j. A k trả lời, lúc ấy nó đau lắm nó k biết làm gì chỉ biết khóc, đêm hôm đó nó k dám ở nhà sợ bme biết. Nó ra nhà nhỏ b thân khóc mệt quá nó ngủ lúc nào k hay, nhưng khi nó tỉnh lại nó lại thây đau nước mắt nó lại rơi. lần đầu tiên nó biết thế nào là y 1 ng thực sự và được ng khác quan tâm, nhưng a đã làm j với nó. A lại còn nói với nó ng a y là nó còn với chị ấy jo a chỉ còn tình b bè, và bây giờ là tình thương thôi.
A bảo nó hãy cho a time, rồi a sẽ vẫn là a của nó ngày nào. Nó nói với a bảo nó làm j cũng được nhưng đừng bảo nó chờ trong khi ny nó lại đi chăm sóc ng con gái khác, lòng bao dung của nó k lớn vậy đâu. Rồi sáng hôm sau nó đến gặp a, nó muốn hỏi muốn nói nhiều lắm, trc khi vào gặp a nó đã cố gắng cười để k khóc trc mặt a. Nhưng khi gặp a , nghe giọng nói của a thì k hiểu sao nó k nói được j và nước mắt cứ thể rơi, càng lúc càng nhiều. và khi nghe a nói e muốn mắng muốn chửi j a cũng đc, thì nó lại càng khóc nhiều hơn. Nó cảm giác đôi chân của nó k đứng vững nổi nữa, nó ngồi xụp xuống đất và khóc, nó thây ghét bản thân nó lúc ấy lắm, tại sao nó k thể mạnh mẽ trc mặt a, tại sao nó k làm chủ được bản thân nó lúc ấy mà lại mềm yếu như vậy
Nhỏ b đưa nó đi, gọi nó mãi k được, vào thì thấy nó đang ngồi khóc ở đó, nhỏ b nó quát nó rồi lôi nó về, trc khi về nó thấy a kéo nhỏ b nó ra ngoài nói j đó, vì nó và 2 nhỏ b nữa quen biết a từ hồi lớp 10 mà. Nó chỉ nghe thấy nhỏ b nó lớn tiếng nói lại a " a biết vậy sao còn đối xử với nó như vậy" Nói xong nhỏ b vào kéo nó về, trên đường về nhỏ b cứ chửi nó là đồ ngu ngốc,....nó càng khóc nhiu hơn, đúng nó thấy nó ngu ngốc lắm , tại sao nó lại làm như vậy
Rồi từ đó nó k bao jo tin lời ai nói cả, nó luôn có suy nghĩ sau này nếu nó fai lấy chok nó sẽ lấy ng nào y nó và đồng y lấy nó trong khi nó k y ng đó, và ng đó đủ lòng tin rằng lấy nó về sẽ làm cho nó y ng đó. Mỗi lần nghĩ như vậy nó thấy thoải mái lắm. B bè nó gt cho nó nhiu ng lắm nhưng nó k thjk. Và rồi sau lúc đó nó hận a lắm,đối với a nó chỉ là ng thay thế vị trí của c ấy mà thôi. nó mong a noi nó hãy quay lại bên a để nó từ chối thẳng thửng trc mặt a. và rồi cái j đến cũng đến sau đó 3th a nói muốn nó quay lại nhưng nó k đồng ý, cứ thế đều đều tháng nào a cũng gọi điện cho nó 1 lần, nó vẫn nc với a bt, nó tỏ ra mạnh mẽ trc mặt a, rồi 1 lần nó gặp a lúc ấy a k nhìn rõ mặt nó, nó đã k fai cố tạo cho m vỏ bọc mạnh mẽ. Nó k cười k nói nhiều như mọi khi, mà chỉ im lặng. A hỏi j nó trả lời cái đó.
Sau đó khi về nhà a nt cho nó, nói k hiểu nó đang nghĩ gì, nó biêt chắc chắn a sẽ nói như vậy mà. Nó nói với a đến bản thân nó còn k hiểu nó thì sao mà a hiểu được nó. Nó biết a sẽ nghĩ rằng nó vẫn y a, bvi lần nào gọi điện nó cũng vui vẻ nc với a như chưa có chuyện j mà. Đúng nó vẫn y a, nhưng lúc đó nó k còn nc cười nói nữa nên a mới k hiểu nó đang nghĩ j.
Lần nào a cũng hỏi nó có ny chưa, nó bảo là chưa, nhưng 1 lần a hỏi nó nó nói rằng có rồi. Sau đó 2 tháng a k gọi điện cho nó nữa.Thật sự khi đó nó đã đồng y làm ny của 1 ng , nó muốn quên a, nhưng sau đó nó và ng đó cũng ctay. Lúc ấy nó cũng buồn và cũng khóc nhưng it thôi. Nó cứ nghĩ nó đã quên được a, nhưng sự thật lại k như nó nghĩ. Sau đó 1 time tự nhiên lúc nào nó cũng nghĩ đến a. Rồi hôm nó bị ốm ngày nào a cũng gọi điện hỏi thăm nó, nó vui lắm.Sau đó a đến gặp nó tặng quà cho nó vào ngày lễ tình nhân, nó vui lắm, nhưng cái tôi của nó k cho phép nó nhận món quà đó, nó từ chối và quay mặt đi. Lúc đó a nói với nó nếu nó k nhận món quà này cũng nghĩa nó k muốn gặp a nữa và sẽ k bao jo a làm fien nó nữa.
Nhưng nó k nghe thấy câu đó, hsau nó k thấy a gọi điện hay nt j cho nó, nó thắc mắc, bvi ngày nào cũng nc với a nó trở thành thói quen rồi, no nt cho a, a nói với nó rằng a nói là a sẽ làm, nó hỏi thế là y gì , a nhăc lại những j a nói hôm gặp nó cho nó nghe. Lúc ấy nó 1 lần nữa lại thấy đau, nó cảm giác có cái j đó chẹn ở ngực k cho nó thở, rồi nước mắt nó lại rơi. Nó hỏi all mọi ng nó có nên quay lại bên a k, ai cũng nói rằng k nên, và ai cũng nói rằng 1 ng như a k đáng để nó y như vậy, nhưng thực sự nó phân vân lắm nó muốn quay lại với a vì nó vẫn y a, nhưng 1 phần nó k dám vì nó sợ nó sợ sẽ lại 1 lần nữa a bỏ rơi nó, lòng tin của nó với a cũng đã k còn .
Nó k dám nói với 2 nhỏ b thân, nhưng lúc đó no k biết làm j nữa, nó mới dám nói và hỏi, 1 nhỏ b nó nói rằng hãy làm theo những j trái tim nó bảo, đừng để lý trí nó làm chủ. Nghe xong câu nói ấy, nó đã gọi điện cho a, nó nói all cho a về time qua nó ntn. Nó cũng k hiểu sao nó lại có đủ dũng cảm để nói ra những điều đó nữa.Nó nói cho a biết rằng những lần gặp a và nc với a nó cố tạo ra cái vỏ bọc như vậy, và vì sao hôm a gặp nó nó k nói j và rồi all nó k bỏ qua cái j hết. Ngày hsau nó cũng k thể hiểu đc hqua là nó hay là 1 con ng khác, chưa bao jo nó có dũng cảm nói ra những điều như thế cả, nó thấy khâm phục bản thân nó.Sau đó nó gặp a vẫn có cảm giác j đó k đc thoải mái, vì no thấy thái độ của a khác khác, nên nó cũng k dám nói j, nó sợ all cũng chỉ do nó tự nghĩ tự trả lời mà thôi. Nhưng sau đó a lại đối xử với nó như bt, nó k còn cái cảm giác đó nữa.
Nhưng khi nó và a quay lại k được bao lâu thì nó phải đi HN học, từ lúc đó nó thấy a khác hẳn, k còn quan tâm nó như trc khi nó đi nữa. A ít nc với nó hơn, hầu như từ đó trở đi mỗi ngày nó nhận đc 1tn của a, mà toàn là nó hỏi trc rồi a trả lời, sau đó rồi thôi, rất nhiều lần nó gọi cho a mà a k nghe, nó cũng giận a, nó k ll với a trong vài ngày, a cũng k ll với no, lúc đó cái cảm giác của hơn 1 năm về trc lại hiện ra trng đầu nó, nhưng nó trấn an chính bản thân nó, nó nghĩ hay là a có chuyện j, nhỡ a ốm thì sao, thế là nó lại gọi cho a, khi a nghe đt thì all những j mà nó giận a k biết nó đã đi đâu mất.
Rồi cứ như vậy a cũng k quan tâm nó nhiu hơn, nhưng nó k nói với a câu nào, nó cũng chỉ thui thủi 1m với những suy nghĩ và nỗi buồn của riêng nó.! vài lần a quá đáng quá nó k chịu đc và nói với a, thì a thay đổi được 1 tuần rùi lại đâu vào đó, cứ mỗi lần sức chịu đựng của nó k còn nữa thì nó mới dám vùng lên nói ra all.sau đó 7th thì a nói với nó, a sợ nó đi học và đi làm xa a, nó sẽ y ng khác, a ở nhà cứ chờ đợi nó như vậy cuối cùng k đc j , nó vui lắm bvi a y nó thì a mới lo như vậy, nó nói với a, nó sẽ k chạy theo ng khác mà bỏ rơi a khi a k bỏ rơi nó đâu.
Nhưng càng ngày nó càng thấy a lạnh nhạt với nó hơn, thậm trí còn quá đáng hơn nhiều khi hàng tháng nó mới về muốn gặp a , nhưng đứa e gái muốn gặp a nên nó cho đi cùng, khi a biết a lại k gặp nó nữa. A nó a k bao giờ đi gặp b bè nó, và a cũng sẽ k bao jo đưa nó đến những chỗ có b bè a. Nó bực mình lắm nó nói với a vậy thì thôi cũng k cần gặp, a nói ừ rồi tắt máy. Nó cảm giác rằng a k coi nó là ny a, tại sao chứ, nó rất muốn khoe với b bè rằng a là ny nó, nhưng a thì lại k.Chẳng nhẽ nó xấu xí quá khi đi gặp b bè nó hay a thì a cảm thấy ngại hay sao.
Đêm hôm đó a nt cho nó, nói rằng nó ích kỷ lắm k biết nghĩ đến a, nó thấy bminh lắm, nó làm j mà a nói nó ích kỷ, nó chịu đựng all những j a đối xử với nó, k bao jo nó dám noi điều j. Vậy mà chỉ vì điều ấy mà a nói nó ích kỷ, lúc ấy nó cũng nói hết với a. Nó nói vậy hãy làm theo những j mà a muốn đi, a hỏi nó nói vậy ý j, thì nó nói chẳng fai a muốn ctay hay sao. A lại nói dạo này a chịu rất nhiu áp lực vì gđ, gđ a dục cưới, nhưng a k muốn vì nó còn muốn đi học tiếp. Lúc ấy nó cảm thấy k giận a nữa mà thương a nhiu lắm. A nói với nó có thể cưới rồi nó đi hc sau được k, nó bảo là cgai nếu như trc khi cưới mà chưa học hành xong thì sau cũng k hc đc j cả, lấy chok bận nhiu việc lắm, mà nó còn trẻ nó chưa muốn lấy chok. Nó bảo a ít nhất nó còn gần 2 năm học ĐH đã, dù j nó cũng fai lấy được cái bằng ĐH rồi nó mới lấy chok. A nói vậy a sẽ chờ nó 2 năm, nó nói vậy nếu 2 năm sau mà nó vẫn muốn học tiếp thì sao, a noi lúc ấy thì tính sau, và a cũng k biết sau 2 năm nữa ntn. Nó bảo a chính bản thân a còn k biết có chắc chắn chờ đc nó 2 năm nữa k vậy tại sao phải phí time như vậy làm gì
Nó y a, muốn cái j tốt cho a, nó k muốn a chịu áp lực từ gđ nữa, nó nói hãy để nó ra đi, chính a còn k biết rằng có chờ đc nó 2 năm k, vậy tại sao phải cố gắng làm cái điều m k chắc chắn, time đó a hãy đi tìm 1 ng cgai khác tốt hơn nó. Nhưng rồi a lại nói kệ đến đâu thì đến. hix nó vừa buồn cười mà lại vừa muốn khóc nó buồn cười vì cái tính đó của a, nó buồn vì nó mà a fai khó xử với gđ.
Sau đó nó với a lại bt, nhưng cũng chỉ được vài ngày a lại đối xử với nó như cũ, lạnh nhạt mãi mãi là như vậy, nó k hiểu nổi a nữa, rồi có lúc a lại nói a k có lòng tin ở nó, a luôn nghĩ nó sẽ phản bội a, nó buồn lắm tại sao a lúc nào a cũng nghĩ nó như vậy. Rồi càng ngày càng lạnh nhạt hơn, a hay cáu gắt với nó.Nó đi làm k thể tập trung được, lúc nào đầu óc cũng để đi đâu.
Sức chịu đựng của nó cũng có giới hạn nó gửi mail cho a, nó k dám nt trực tiếp hay là gọi điện cho a.
Út sẽ post tiếp sau nhé, sợ dài quá hj