haz mệt mỏi, hqua biết tin bố ng ấy ốm nằm vê=iện vào thăm thì gặp ng đó, cứ tưởng đã quên dần đc hình bóng ng đó, nhưng khi gặp ng đó thì lại mới biết rằng không fai, k dám nhìn thẳng vào đôi mắt ng ấy, k dám nhìnn g ấy lâu. Lúc về đưa ng đó về nhà ngồi sau xe mà ước j được dựa vào bờ vai của ng đó mà khóc.Thấy ng ấy nc với ng cgai khác m thấy đau lắm, nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi và quay mặt gạt đi giọt nc mắt trực rơi. Khoảng time qua m quá mệt mỏi với cv, với việc cố gạt đi hình bóng của ng đó, nhìn thấy ng ấy ước gì đc 1 lần nữa dựa vào bờ vai đó mà khóc cho thoải mái. Nhìn thấy ng ấy gầy đi nhiều m lại thấy thương ng đó, và tự nhiên có suy nghĩ muốn tha thứ cho ng đó thêm 1 lần nữa. Nhưng lại nghĩ liệu đc j k, k biết đã tha thứ cho ng đó bnhiu lần rồi, nhưng rồi ng đau vẫn là m, liệu m có thể chịu đựng thêm được nữa hay không.Từ sau khi qđ rời xa ng đó.Nhiều khi mệt mỏi quá ước j có 1 bờ vai cho m dựa vào, lúc mêt mỏi muốn được khóc cho thoải mái ước j có ai đó cho m mượn bờ vai để khóc.Nhưng vẫn biết rằng ước mơ mãi chỉ là mơ ước mà thôi