Nhật ký buồn

Ðề: Nhật ký buồn

Nói với [you] liệu [you] có hiểu hết ruột gan phèo phổi của SND không? À quên, còn con tim và con....nữa...[you] hiểu được không?:lasao:

mình hiểu bạn mà, bạn quí quí mình lắm
-----------------------------------------------------------------------------------------
Hhihihi, đúng là SOS, nguy hiểm quá, em có từng thấy móng vuốt của Mèo lần nào chưa áh mà đòi làm bà cả
:mua::mua:

Vì mình tuổi mèo nên hiểu thế nào là móng vuốt của mèo
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Nhật ký buồn

"Người đàn ông khóc nức nở như một đứa trẻ khi nghe vị cha cố đọc những dòng nhật ký của người con gái nằm dưới huyệt mộ kia....đó là người mà anh đã yêu , đang yêu và sẽ yêu say đắm suốt cả đời mình...nhưng..."
Cả đời anh lại không thể nói lên ba từ
anh yêu em và đổi lại anh vĩnh viễn mất em....
 
Ðề: Nhật ký buồn

Một ngày "nghỉ hưu" thật buồn.
- Sáng giặt giũ, đi chợ, nấu ăn
- Chiều đi chợ nấu cúng ở nhà bà con.
- Tối chân mỏi, buồn ngủ
- Vừa ngủ đã thấy ác mộng. Tỉnh dậy cứ ám ảnh trước mắt, thật ghê sợ.
=> Một ngày mệt mỏi
 
Ðề: Nhật ký buồn

Sông sâu biển rộng dễ dò.
Mấy ai lấy thước mà đo lòng người ....
 
Ðề: Nhật ký buồn

Miệng vẫn cười dù lòng mình xát muối
 
Ðề: Nhật ký buồn

Nghe tin ..... lòng buồn nước mắt lăn dài, Không còn gì thì để nó chôn vào kỷ niệm, vậy mà....
 
Ðề: Nhật ký buồn

Nghe tin ..... lòng buồn nước mắt lăn dài, Không còn gì thì để nó chôn vào kỷ niệm, vậy mà....

Rồi kỷ niệm mãi chỉ là kỷ niệm
Dù sinh ra sau những nhát rìu
Cỏ vẫn xanh, những loài hoa vẫn tím
Ký ức một thời nguyên vẹn mãi trong tim.

Mạnh mẽ lên chị.
 
Ðề: Nhật ký buồn

Ngày...tháng...năm...
Nó nói ra sự thật! và cuối cùng....nhận lại cho mình sự cô đơn trống trải đến tột độ...
 
Ðề: Nhật ký buồn

Ngày...tháng...năm...
Nó nói ra sự thật! và cuối cùng....nhận lại cho mình sự cô đơn trống trải đến tột độ...

Tại sự thật quá phũ phàng....sẽ không muộn nếu thật sự biết ăn năn :xinloinhe:
Hãy suy nghĩ trước khi nói 1 điều gì đó hok đúng sự thật :xinloinhe:
 
Ðề: Nhật ký buồn

Bạn đừng viết nhiều nhật ký buồn như vậy. Cuộc sống vẫn có rất nhiều niềm vui, hãy nghi vui lên bạn. Mình cũng có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ cùng đại gia đình kế toán nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hãy chỉ giúp mình được không. Mình là thành viên mới tinh của gia đình mà.
 
Ðề: Nhật ký buồn

Bạn đừng viết nhiều nhật ký buồn như vậy. Cuộc sống vẫn có rất nhiều niềm vui, hãy nghi vui lên bạn. Mình cũng có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ cùng đại gia đình kế toán nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hãy chỉ giúp mình được không. Mình là thành viên mới tinh của gia đình mà.

Bạn vào đây đọc hướng dẫn cách post bài nha: http://danketoan.com/forum/showthread.php?t=7952

Thân
 
Ðề: Nhật ký buồn

1 ngày nữa sắp trôi qua, vẫn là cảm giác mệt mỏi và chán chường:thodai:, cuộc sống có quá nhiều điều muốn mà không được:thodai:, đã cố gắng rất nhiều và cảm giác như không còn đủ sức để cố gắng nữa...thôi thì...buông xuôi:thodai:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Nhật ký buồn

1 ngày nữa sắp trôi qua, vẫn là cảm giác mệt mỏi và chán chường:thodai:, cuộc sống có quá nhiều điều muốn mà không được:thodai:, đã cố gắng rất nhiều và cảm giác như không còn đủ sức để cố gắng nữa...thôi thì...buông xuôi:thodai:

Vậy em hãy bắt đầu từ điều muốn đơn giản nhất, không đủ sức thì hãy nghĩ ngơi để càng cố gắng hơn chớ sao lại buông xuôi! hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp để có thêm nghị lực, hãy nhìn những hoàn cảnh bất hạnh của nhiều người khác để thấy nỗi đau của mình ít đau hơn và hãy đứng dậy nào!
 
Ngày lạ kỳ

Kết thúc một ngày đa tâm trạng.
Cáu bẳn. Có.
Vui vẻ. Có.
Chán nản. Có.
.....
Nhưng chung quy lại một chữ: Mệt mỏi.
 
Ðề: Nhật ký buồn

Trách mình yếu lòng
Không thể trách trái tim yêu
:udau:
 
Ðề: Nhật ký buồn

1 ngày nữa trôi qua, mà đúng hơn là đã bắt đầu 1 ngày mới, nó nhìn lên task bar thấy đồng hồ là 00:18. 1 ngày mới nhưng vẫn là những điều cũ rích, chẳng muốn làm gì...trống rỗng...
Mình sợ cái cảm giác trống rỗng đến vô cảm như thế này, mình sợ...sợ sự đơn độc khi xung quanh vẫn có bao người, cảm giác hụt hẫng...cảm giác mình đã đánh mất điều gì đó rất to tát và quan trọng với mình...mà đành buông xuôi...ừ thì sức chịu đựng của con người ai cũng có giới hạn nhất định và mình cũng thế, sự cố gắng đã kéo căng như 1 sợi dây cao su, để rồi đến khi nó ko thể đàn hồi dc nữa và thế là nó đứt...uh cũng giống như mình đã cố gắng hết sức và rồi đành buông xuôi vì ....quá sức mất rồi...
Bỗng dưng nhận ra xung quanh mình có rất nhiều người, tưởng như là bạn bè mà cuối cùng chỉ ở ngoài mặt, chứ trong lòng thì lại không thế...mình sợ. mình sợ sự giả tạo vô cùng...mình sợ những con ngươi giả tạo, cứ như hiểu lắm, cứ như qtâm lắm nhưng đằng sau, ẩn chưa bên trong cũng chỉ là sự hời hợt, vô cảm...
Mình tự hỏi lòng: mình đã sống không tốt với mọi người sao? mình chưa hề tính thiệt hơn với ai, vậy thì tại sao chứ? sống trên đời cho vừa lòng tất cả mọi người khó đến vậy sao???
Chiều nay đi làm về, mình cố tình đi thật chậm, 1 phần vì mệt mỏi, 1 phần vì muốn có thời gian suy nghĩ...nhìn dòng người qua lại, chen chúc...bỗng thấy chạnh lòng, cái cảm giác tủi thân vì cô đơn cứ hiển hiện khiến 2 hàng nước mắt cứ lăn dài trên má, chợt thấy môi mình mằn mặn...đắng chát...

Tự lau dòng nước mắt cho mình thôi

Uh, cũg fải tập quen dần thôi mà...

Tự động viên mình rằng, bên cạnh mình vẫn còn người yêu, thương....
(Entry for February 11, 2009- Lẻ loi )
 
Ðề: Nhật ký buồn

1 ngày nữa trôi qua, mà đúng hơn là đã bắt đầu 1 ngày mới, nó nhìn lên task bar thấy đồng hồ là 00:18. 1 ngày mới nhưng vẫn là những điều cũ rích, chẳng muốn làm gì...trống rỗng...
Mình sợ cái cảm giác trống rỗng đến vô cảm như thế này, mình sợ...sợ sự đơn độc khi xung quanh vẫn có bao người, cảm giác hụt hẫng...cảm giác mình đã đánh mất điều gì đó rất to tát và quan trọng với mình...mà đành buông xuôi...ừ thì sức chịu đựng của con người ai cũng có giới hạn nhất định và mình cũng thế, sự cố gắng đã kéo căng như 1 sợi dây cao su, để rồi đến khi nó ko thể đàn hồi dc nữa và thế là nó đứt...uh cũng giống như mình đã cố gắng hết sức và rồi đành buông xuôi vì ....quá sức mất rồi...
Bỗng dưng nhận ra xung quanh mình có rất nhiều người, tưởng như là bạn bè mà cuối cùng chỉ ở ngoài mặt, chứ trong lòng thì lại không thế...mình sợ. mình sợ sự giả tạo vô cùng...mình sợ những con ngươi giả tạo, cứ như hiểu lắm, cứ như qtâm lắm nhưng đằng sau, ẩn chưa bên trong cũng chỉ là sự hời hợt, vô cảm...
Mình tự hỏi lòng: mình đã sống không tốt với mọi người sao? mình chưa hề tính thiệt hơn với ai, vậy thì tại sao chứ? sống trên đời cho vừa lòng tất cả mọi người khó đến vậy sao???
Chiều nay đi làm về, mình cố tình đi thật chậm, 1 phần vì mệt mỏi, 1 phần vì muốn có thời gian suy nghĩ...nhìn dòng người qua lại, chen chúc...bỗng thấy chạnh lòng, cái cảm giác tủi thân vì cô đơn cứ hiển hiện khiến 2 hàng nước mắt cứ lăn dài trên má, chợt thấy môi mình mằn mặn...đắng chát...

Tự lau dòng nước mắt cho mình thôi

Uh, cũg fải tập quen dần thôi mà...

Tự động viên mình rằng, bên cạnh mình vẫn còn người yêu, thương....
(Entry for February 11, 2009- Lẻ loi )

và bên cạnh bạn vẫn còn mình.M luôn bên B cũng như đại gia đình dkt luôn sát cánh bên nhau,san sẻ cùng nhau,mọi niềm vui nỗi buồn
 
Ðề: Nhật ký buồn

Tự dưng thấy 2 hàng nước mắt lăn dài trên má...nó ngỡ ngàng nhận ra mình đã khóc, khóc từ lúc nào không biết..chỉ biết rằng cố gắng kìm nén mà không đựơc...em gái nó bảo là nếu muốn khóc thì cứ khóc đi...uh, biết đâu lát nữa sẽ thấy nhẹ lòng....muốn sự bình yên mà khó đến vậy sao?:hichic:
 
Ðề: Nhật ký buồn

Lần đầu gặp anh, em đã nghĩ là duyên số rùi
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top