Đêm ! Trời bỗng trở lạnh , từng cơn gió se thổi nhẹ qua khóm lá , len lỏi qua từng khía cạnh tấm rèm phòng ,đánh động chiếc chuông gió kêu len keng trong màng đêm tĩnh lặng ....Gió lùa , mưa lất phất rơi và.... đêm đó em...đã khóc.
Em biết , có 1 chuyện chưa bao giờ anh hiểu , vì em nghĩ trong cơn tuyệt vọng đó , mình có thể may mắn tìm dc 1 chút gì đó còn đọng lại trong hư vô hay.. chỉ đơn giản là 1 vòng tay của chính mình , vỗ về , an ủi .
Đêm nay , trời lại mưa , em lại gấp sao , cánh hạt , người ta nói nếu gấp dc 1000 cánh hạt hay ngôi sao thì mình sẽ dc 1 niềm hạnh phúc .Nhưng...
Em gấp nó ko để kiếm tìm hạnh phúc ....
Gấp nó ko phải để kiếm tìm may mắn....
Mà gấp nó để tìm cách thoát khỏi tâm trạng trong lúc này .
Là hình hài đong đầy nỗi nhớ .
Là nỗi buồn giăng kín trong tim .
===============================================
Em iu mưa lắm anh à , mưa nhẹ nhàng xoa dịu trái tim em , nhẹ nhàng vỗ về giấc mơ em, nhẹ nhàng khóc cùng em . Em biết mình đơn độc , nhưng vẫn thấy chả cô đơn , em có mưa vỗ về , an ủi và...khi đứng trong mưa sẽ chẳng ai biết dc em đang khóc .
Mưa đến. Mưa đi. Nắng rồi cũng lên soi sáng một ngày mới, nắm chặt bàn tay , em muốn giữ mưa lại , nhưng mưa vô tình lạnh nhạt , tan chảy trong lòng bàn tay .
Tàn hoàng hôn, ngày nối ngày vô tận
Biết tìm đâu một bến đỗ ban chiều?
Tàn cuộc vui, năm nối dài cuộc hận
Để bên đời cảnh mộ vắng đìu hiu...
====
Mình chia tay , anh nhé! Viễn cảnh , trong mơ anh đứng đó , nhìn về phía em , anh cười nhưng em quay đi ....và anh khóc , mắt em cay ...mưa ngập con phố nhưng em biết mưa ko khóc cho tình chúng ta
''Nhỏ ........dậy mau , tối rồi còn gì ''
Giật mình choàng giấc, thoát khỏi giấc mơ dài ,nhìn đồng hồ đã 10 giờ .
Hôm nay bỗng dưng lại ngủ trưa , 6 tiếng đồng hồ cho một giấc mơ dài của một ngày trời không nắng.
''Nhock xuống ăn cơm mau , trể rùi , ngủ gì mà say thế ''
Anh hai gọi...chợt thấy mắt cay cay .
Thấy bụng đói , nhưng chả mún ăn
Lại online..
Và ngồi nhìn cái nick không sáng 1 cách vô thức...
Cứ chờ đợi , chờ đợi mãi .
Và chợt nhận ra rằng , chính em là người ra đi trước
Em chưa nói hết câu mà mình đã vội xa nhau…hay mình xa nhau từ khi còn chưa là gì của nhau, từ khi bước chân của em những tưởng đến gần hơn hóa ra lại xa hơn. Chắc từ đó đến giờ anh vẫn chẳng hiểu vì sao em lại ra đi, em biết thế nhưng không tài nào em lí giải nỗi , chỉ đơn giản là 1 cảm giác trống trải , ko an tâm và đơn giản thế ''Anh sinh ra ko phải dành cho em '' Anh có thể quên nhưng em còn nhớ, và em chỉ đã im lặng thôi. Rồi em ra đi, vì là kẻ vô tâm nên em đã ra đi, vì là em chọn “Gia đình” nên mình chia tay
Em biết , có 1 chuyện chưa bao giờ anh hiểu , vì em nghĩ trong cơn tuyệt vọng đó , mình có thể may mắn tìm dc 1 chút gì đó còn đọng lại trong hư vô hay.. chỉ đơn giản là 1 vòng tay của chính mình , vỗ về , an ủi .
Đêm nay , trời lại mưa , em lại gấp sao , cánh hạt , người ta nói nếu gấp dc 1000 cánh hạt hay ngôi sao thì mình sẽ dc 1 niềm hạnh phúc .Nhưng...
Em gấp nó ko để kiếm tìm hạnh phúc ....
Gấp nó ko phải để kiếm tìm may mắn....
Mà gấp nó để tìm cách thoát khỏi tâm trạng trong lúc này .
Là hình hài đong đầy nỗi nhớ .
Là nỗi buồn giăng kín trong tim .
===============================================
Em iu mưa lắm anh à , mưa nhẹ nhàng xoa dịu trái tim em , nhẹ nhàng vỗ về giấc mơ em, nhẹ nhàng khóc cùng em . Em biết mình đơn độc , nhưng vẫn thấy chả cô đơn , em có mưa vỗ về , an ủi và...khi đứng trong mưa sẽ chẳng ai biết dc em đang khóc .
Mưa đến. Mưa đi. Nắng rồi cũng lên soi sáng một ngày mới, nắm chặt bàn tay , em muốn giữ mưa lại , nhưng mưa vô tình lạnh nhạt , tan chảy trong lòng bàn tay .
Tàn hoàng hôn, ngày nối ngày vô tận
Biết tìm đâu một bến đỗ ban chiều?
Tàn cuộc vui, năm nối dài cuộc hận
Để bên đời cảnh mộ vắng đìu hiu...
====
Mình chia tay , anh nhé! Viễn cảnh , trong mơ anh đứng đó , nhìn về phía em , anh cười nhưng em quay đi ....và anh khóc , mắt em cay ...mưa ngập con phố nhưng em biết mưa ko khóc cho tình chúng ta
''Nhỏ ........dậy mau , tối rồi còn gì ''
Giật mình choàng giấc, thoát khỏi giấc mơ dài ,nhìn đồng hồ đã 10 giờ .
Hôm nay bỗng dưng lại ngủ trưa , 6 tiếng đồng hồ cho một giấc mơ dài của một ngày trời không nắng.
''Nhock xuống ăn cơm mau , trể rùi , ngủ gì mà say thế ''
Anh hai gọi...chợt thấy mắt cay cay .
Thấy bụng đói , nhưng chả mún ăn
Lại online..
Và ngồi nhìn cái nick không sáng 1 cách vô thức...
Cứ chờ đợi , chờ đợi mãi .
Và chợt nhận ra rằng , chính em là người ra đi trước
Em chưa nói hết câu mà mình đã vội xa nhau…hay mình xa nhau từ khi còn chưa là gì của nhau, từ khi bước chân của em những tưởng đến gần hơn hóa ra lại xa hơn. Chắc từ đó đến giờ anh vẫn chẳng hiểu vì sao em lại ra đi, em biết thế nhưng không tài nào em lí giải nỗi , chỉ đơn giản là 1 cảm giác trống trải , ko an tâm và đơn giản thế ''Anh sinh ra ko phải dành cho em '' Anh có thể quên nhưng em còn nhớ, và em chỉ đã im lặng thôi. Rồi em ra đi, vì là kẻ vô tâm nên em đã ra đi, vì là em chọn “Gia đình” nên mình chia tay